Top 10 truyện ngắn tiếng Anh dễ đọc cho bé (có PDF và file mp3)

Truyện ngắn tiếng Anh là một nguồn học ngôn ngữ và giải trí tuyệt vời mà bố mẹ không nên bỏ qua khi giúp bé học tiếng Anh tại nhà.

Trong bài viết này, hãy cùng BMyC tìm hiểu về những lợi ích tuyệt vời của truyện ngắn tiếng Anh, các bước đọc truyện hiệu quả và 10 truyện ngắn tiếng Anh cho bé có file PDF và mp3 nhé.

Truyện ngắn tiếng Anh cho bé
Truyện ngắn tiếng Anh cho bé

I. 15 lý do vì sao nên cho bé đọc truyện ngắn tiếng Anh mỗi ngày

Khi đọc một câu chuyện, bé sẽ được đắm chìm trong thế giới của các nhân vật, được sống trong trí tưởng tượng với nền văn hóa của các nhân vật đó. Việc tập trung vào một câu chuyện sẽ giúp não bộ của trẻ xử lý ngôn ngữ hiệu quả hơn và trẻ cũng dễ dàng hiểu được cách sử dụng từ vựng trong bối cảnh cụ thể mà không phải cố ghi nhớ từng từ riêng lẻ.

Dưới đây là 15 lý do vì sao bố mẹ nên cho bé đọc truyện ngắn tiếng Anh mỗi ngày để rèn luyện ngôn ngữ:

  • Truyện ngắn tiếng Anh chứa các mẫu câu được sử dụng trong cuộc sống thực tế.
  • Đọc truyện ngắn giúp bé vừa học vừa giải trí, học một cách tận hưởng và thoải mái.
  • Truyện ngắn giúp bé xây dựng vốn từ vựng dồi dào và nhanh chóng.
  • Truyện bao gồm ngữ cảnh, giúp bé hiểu được bối cảnh sử dụng từ vựng và ngữ pháp khiến việc học từ vựng, ngữ pháp trở nên dễ dàng.
  • Đọc truyện giúp tăng cường động lực học ngôn ngữ cho bé.
  • Những câu chuyện kích thích cả bán cầu não trái và phải của bé tạo thuận lợi cho việc học ngôn ngữ.
  • Việc đọc hoặc nghe một câu chuyện giúp bé tiếp xúc với ngôn ngữ nhiều hơn so với việc chỉ trò chuyện.
  • Những câu chuyện giúp bé hiểu ngữ pháp tốt hơn mà không cần bất cứ quy tắc nào.
  • Mỗi lần đọc hoặc nghe lại cùng một câu chuyện, bé có thể sẽ khám phá thêm một điều mới mẻ trong từ vựng hoặc các cấu trúc câu, từ đó giúp nền tảng ngôn ngữ của bé trở nên vững chắc.
  • Những câu chuyện ngắn thường được viết dễ hiểu hơn so với các bài đọc hiểu trong đề thi nên bé sẽ có cảm giác mình giỏi giang hơn và trở nên tự tin hơn.
  • Bố mẹ có thể giúp bé lựa chọn truyện theo cấp độ để rèn luyện mức độ thành thạo.
  • Những câu chuyện sẽ giúp bé hiểu được những đặc điểm văn hóa hoặc văn phong của người bản xứ mà trong sách giáo khoa không có.
  • Bé hoàn toàn có thể tự mình học ngôn ngữ thông qua việc đọc truyện mà không cần tìm thầy cô. Điều này rất phù hợp với các bé có xu hướng sống nội tâm.

BMYC PRO – KHÓA HỌC TĂNG TỐC ĐỘ PHẢN XẠ & GIAO TIẾP TIẾNG ANH NGAY TẠI NHÀ

  • Đối tượng học viên: các bé 5-9 tuổi chưa học tiếng Anh hoặc chưa nghe nói, đọc hiểu được tiếng Anh.
  • Cách học: Bố mẹ đồng hành cùng con và 2-3 buổi 60 phút/tuần con học với giáo viên theo hình thức 1 kèm 3, kiểm tra cuối kỳ và họp phụ huynh 3 lần.

Lộ trình BMyC Pro

II. Các bước đọc truyện ngắn tiếng Anh giúp bé phát triển kỹ năng nghe, đọc hiệu quả

Theo phụ huynh Nhung Le, đọc sách là con đường nhanh nhất để con tiếp cận với ngôn ngữ và văn hóa của người bản xứ, nhất là khi môi trường sống của con không có người bản địa.

Sau một hành trình dài theo đuổi lộ trình học của BMyC và con đã có thể thuyết trình trôi chảy về mọi chủ đề, chị Nhung đã chia sẻ lại các bước đọc sách truyện mà hai mẹ con đã áp dụng như sau:

1. Chọn sách truyện phù hợp

Ở giai đoạn đầu, khi con mới học chữ cái, phonics và một số mẫu câu đơn giản, chị Nhung cho con đọc sách trên phần mềm Razkids và Monkey Stories là chính. Những cuốn sách truyện ở đây đã được phân theo trình độ đọc nên bố mẹ không cần mất thời gian lựa chọn. Ngoài ra, với sách truyện giấy, bố mẹ có thể quan sát để chọn dựa vào sở thích của con.

Đến giai đoạn tăng tốc và tập thuyết trình, bố mẹ nên lựa chọn những cuốn sách có nhiều chữ hơn để cung cấp thêm vốn hiểu biết và từ vựng cho con.

Chị chia sẻ:

“Mình thử mua cho con những cuốn sách dày hơn, chữ nhiều hơn, câu dài hơn, có nhiều sách viết thành bộ và thật bất ngờ con lại hứng thú với những cuốn sách như vậy.

Các bộ sách như Wimpy kid, My weird school, Tom Gates và các sách về thiên nhiên, về khoa học, con đọc say sưa, tranh thủ đọc mọi lúc rảnh rỗi rồi kể lại cho mẹ nghe, mình thực sự cảm thấy bất ngờ sao con có thể yêu thích, đọc và hiểu sách tường tận như vậy. Có những sách con đọc xong lượt 1 còn quay lại lượt 2, lượt 3.

Các nhà xuất bản sách cho thiếu nhi họ viết rất hay, tuy sách dài, nhưng vốn từ, tình huống, nội dung các câu chuyện lại rất gần gũi, rất phù hợp với trẻ con. Các sách khoa học, tự nhiên hầu hết đều có hình minh họa nên con có thể hiểu một cách dễ dàng. Vì thế bố, mẹ đừng ngại sách nhiều chữ mà hãy cho con mình thử nghiệm.”

2. Tạo thói quen và duy trì thói quen đọc sách

Muốn con yêu thích việc đọc và duy trì việc đọc thì trước tiên phải cho con tiếp cận những cuốn sách, truyện khiến con hứng thú. Bước đầu, bố mẹ sẽ tạo thói quen bằng cách ngồi bên con đọc sách mỗi ngày, dù ít dù nhiều hãy dành thời gian để đọc sách cùng con.

Về quá trình tạo thói quen đọc sách truyện cho con, chị Nhung chia sẻ kinh nghiệm của mình như sau:

“Giai đoạn này mình đã ngồi cùng con mỗi tối, cùng con nghe file mẫu, lắng nghe con đọc, tương tác cùng con, giúp con chỉ ra những âm nào con đọc chưa chuẩn, ngữ điệu cần nhấn nhá thế nào để giống người bản địa nhất – giống file mẫu nhất…

Với mẹ con mình, để tạo dựng được thói quen đọc sách, mình mất khoảng 100 ngày, là lúc mẹ con mình tham gia thử thách 100 ngày đọc sách liên tục của group BMyC Đọc sách mỗi ngày.

3. Đọc sách đi đôi với file nghe có nguồn âm chuẩn

Về vấn đề này, chị Nhung đã bộc bạch rằng:

“Khi con đọc sách, điều mình quan tâm không chỉ là con có hiểu sách không, con có thu nhận được kiến thức gì không mà quan trọng không kém là ngữ điệu, cách phát âm của con có hay, có chuẩn hay không. Chính vì thế mình luôn cố gắng tìm kiếm các bộ sách có kèm theo file nghe…

Khi đã chọn được nguồn nghe chuẩn thì đừng ngần ngại động viên con đọc theo cách phát âm và ngữ điệu của file mẫu. Con làm càng giống thì càng tốt vì để đọc hay, nói hay, nói đúng thì mình nghĩ không gì tốt hơn là bắt chước theo người bản địa.”

Quá trình luyện đọc theo nguồn âm chuẩn đã khiến chị Nhung nhận thấy rất nhiều thay đổi ở con gái.

“Giọng của con từ rất trầm đã cao hơn, sáng hơn. Cách phát âm cũng dần dần được cải thiện rõ rệt, uyển chuyển và mềm mại hơn. Ngữ điệu cũng tự nhiên hơn…Mình nhận ra rõ điều đó khi so sánh các clip con đọc sách ngày thứ 1, ngày thứ 30, ngày thứ 50 và ngày thứ 100.”

4. Đọc để hiểu và cảm nhận

Vì sao nên cho bé đọc truyện ngắn tiếng Anh mỗi ngày?
Vì sao nên cho bé đọc truyện ngắn tiếng Anh mỗi ngày?

Qua giai đoạn đọc to để luyện kỹ năng nghe nói và cải thiện ngữ điệu, lúc này con có thể chỉ cần đọc bằng mắt để tận hưởng nội dung câu chuyện. Lúc này, con sẽ không chỉ “thấm” câu từ mà còn học hỏi được rất nhiều kiến thức về tự nhiên, khoa học, bản sắc văn hóa của người bản địa mà con chưa được tiếp cận trong chương trình tiếng Việt.

Cách luyện tập ở giai đoạn này là bố mẹ hãy khuyến khích con kể hoặc thuyết trình lại những gì con đã tìm hiểu được. Nếu có thể, hãy động viên con nói ra suy nghĩ, quan điểm của mình về những điều đó để giúp con rèn luyện tư duy độc lập và phát triển kỹ năng nói.

Xem thêm>>> Cách luyện nghe tiếng Anh qua truyện ngắn

III. Top 10 truyện ngắn tiếng Anh PDF dễ đọc cho bé (có file mp3)

Dưới đây là tổng hợp 10 truyện ngắn tiếng Anh thú vị có file mp3 và được sắp xếp theo trình độ đọc để bố mẹ và các bé tham khảo.

1. Truyện ngắn tiếng Anh: How Fly saved the River

Trình độ đọc: Lexile 500-600, tương đương level H-L trong Razkids

Thời gian đọc: 3 phút 04 giây

File MP3: Link tải

Truyện ngắn tiếng Anh PDF “How Fly saved the River”: Link tải

Bộ câu hỏi đọc hiểu: Link tải

Từ vựng quan trọng: Link tải

Truyện tiếng Anh Dịch tiếng Việt
There was once a river so beautiful that all the animals came to drink from it. One day a giant moose came to this river.

“He’s so big!” cried out a beaver named Barney.

“Even bigger than Big Bear,” added Betty, another beaver.

“He sure is thirsty,” noticed Marty, a muskrat.

“He’s drinking so much that the river is going down!” yelled Mary, another muskrat.

The animals grew worried.

“Our beaver dams will be destroyed,” warned Barney.

“And we’ll have no water to drink,” said Mary.

Big Bear, who had been listening the whole time said, “Let’s meet tonight and plan how to get rid of this pest.”

“Count me in!” added Fly.

All the animals laughed at Fly. How was such a tiny creature going to help?

As the sky grew dark, Fly joined the others on the riverbank.

“So, what’s the plan?” he asked.

Barney started by saying, “I will gnaw on that moose’s legs until he runs away.”

“But he’ll kick you with his big strong hooves!”, warned Betty.

“Oh,” said Barney. “I didn’t think of that.”

“We need another plan,” both muskrats said at the same time.

“I am the strongest,” said Big Bear. “I’ll fight that moose.”

“But the moose is twice your size!” said Fly.

The beavers and muskrats all said to Fly, “Be quiet. You are the weakest of all.”

The next morning, Bear was worried. Was Fly right? Was the moose truly twice his size?

“Bear hurry!” said the muskrats.

But Big Bear did not move.

“I’m… I’m… scared,” he replied.

“Maybe we should try my plan,” Fly admitted. But all the other animals just laughed at Fly.

So, Fly flew onto the moose’s back. Holding on tightly, he bit the moose as hard as he could.

“Ouch!” cried the moose.

Fly flew up and bit the moose’s ear.

“Stop it!” the moose yelled.

“I’ll never stop,” said Fly, as he flew around and bit the moose on its leg.

The moose was unable to stop Fly, so he turned and ran. The animals never saw him again.

That night, the beavers made fish stew. The muskrats danced a special dance in honor of Fly.

“Hooray for Fly!” They all sang.

“You see,” began Fly, “even the weakest animal can beat the strongest if he uses his brain.”

Ngày xưa có một con sông đẹp đến nỗi mọi loài động vật đều đến uống nước từ đó. Một ngày nọ, một con nai sừng tấm khổng lồ đến con sông này.

“Anh ấy to lớn quá!” một con hải ly tên là Barney kêu lên.

“Thậm chí còn lớn hơn cả Gấu Lớn,” Betty, một con hải ly khác nói thêm.

“Anh ấy chắc chắn khát nước,” Marty, một con chuột xạ hương nhận thấy.

“Anh ấy uống nhiều đến nỗi nước sông sắp chảy xuống!” Mary, một con xạ hương khác hét lên.

Các con vật ngày càng lo lắng.

“Đập hải ly của chúng ta sẽ bị phá hủy,” Barney cảnh báo.

“Và chúng ta sẽ không có nước để uống,” Mary nói.

Gấu Lớn, người đã lắng nghe suốt thời gian qua, nói: “Tối nay chúng ta hãy gặp nhau và lên kế hoạch diệt trừ loài vật gây hại này.”

“Tính thêm tôi nữa!” Fly nói thêm.

Tất cả các loài động vật đều cười nhạo Fly. Làm thế nào một sinh vật nhỏ bé như vậy có thể giúp được?

Khi bầu trời tối dần, Fly cùng những người khác đến bờ sông.

“Vậy, kế hoạch là gì?” anh ấy hỏi.

Barney bắt đầu bằng câu nói: “Tôi sẽ gặm chân con nai sừng tấm đó cho đến khi nó bỏ chạy.”

Betty cảnh báo: “Nhưng nó sẽ đá bạn bằng bộ móng to khỏe của nó!”.

“Ồ,” Barney nói. “Tôi không nghĩ đến điều đó.”

“Chúng ta cần một kế hoạch khác,” cả hai con chuột xạ hương cùng lúc nói.

“Tôi là người mạnh nhất,” Big Bear nói. “Tôi sẽ chiến đấu với con nai sừng tấm đó.”

“Nhưng con nai sừng tấm này to gấp đôi bạn!” Fly nói.

Hải ly và chuột xạ hương đều nói với Fly: “Hãy im lặng. Bạn là kẻ yếu nhất trong tất cả.”

Sáng hôm sau, Bear lo lắng. Fly có đúng không? Con nai sừng tấm có thực sự to gấp đôi anh ta không?

“Gấu nhanh lên!” chuột xạ hương nói.

Nhưng Gấu Lớn không cử động.

“Tôi… tôi… sợ,” anh trả lời.

“Có lẽ chúng ta nên thử kế hoạch của tôi,” Fly thừa nhận. Nhưng tất cả những con vật khác chỉ cười nhạo Fly.

Thế là Fly bay lên lưng con nai sừng tấm. Giữ chặt, anh cắn con nai sừng tấm mạnh nhất có thể.

“Ối!” con nai sừng tấm kêu lên.

Ruồi bay lên cắn vào tai con nai sừng tấm.

“Dừng lại!” con nai sừng tấm hét lên.

“Tôi sẽ không bao giờ dừng lại,” Fly nói khi bay vòng quanh và cắn vào chân con nai sừng tấm.

Con nai sừng tấm không thể ngăn được Fly nên quay đầu bỏ chạy. Những con vật không bao giờ nhìn thấy anh ta nữa.

Đêm đó hải ly làm món cá hầm. Những chú chuột xạ hương đã nhảy một điệu nhảy đặc biệt để vinh danh Fly.

“Hoan hô Fly!” tất cả họ đều hát.

“Bạn thấy đấy,” Fly bắt đầu, “ngay cả con vật yếu nhất cũng có thể đánh bại con vật mạnh nhất nếu nó sử dụng bộ não của mình.”

2. Truyện ngắn tiếng Anh: Perry and the Pancake Tree

Trình độ đọc: Lexile 500-600, tương đương level H-L trong Razkids

Thời gian đọc: 2 phút 48 giây

File MP3: Link tải

Truyện ngắn tiếng Anh PDF “Perry and the Pancake Tree”: Link tải

Bộ câu hỏi đọc hiểu: Link tải

Từ vựng quan trọng: Link tải

Truyện tiếng Anh Dịch tiếng Việt

There once lived a farmer named Perry. He was a happy man. In fact, there was only one thing in life that made Perry unhappy. His wife, Tess, loved to talk. She was a sweet lady, and Perry loved her very much. But Tess was always telling everyone everything.

Many times, when Perry needed a break from Tess’s talking, he would go for a walk in the woods. Perry loved his walks. Being alone in the woods was so quiet and peaceful.

One afternoon, as Perry was on one of his walks, he noticed something strange.

“What is wrong with that tree?” he said aloud. Just ahead, he spied a tree that was growing sideways.

As Perry walked closer to the tree, he saw that its leaves were made of pure gold!

“I’m rich!” he yelled. “I’m rich! I’m rich!” Perry danced and sang.

But just then, he realized something: Once Tess found out about this wonderful tree, she would tell everyone. Perry looked at the tree. He knew that once word got out about its golden leaves, everyone would rush to pick it clean. So, he came up with the perfect plan.

The next morning Perry took Tess to see the tree.

“We’re rich!” Tess yelled out. “This is amazing! How do you think this tree was able to grow golden leaves?”

“Well,” Perry began, “I made four dozen pancakes and scattered them all over its branches. A week later the pancakes had turned the leaves into gold!” Perry felt bad about lying to his wife. He loved her dearly, but he knew it was the only way to keep this tree a secret.

Tess smiled at Perry. “You are such a smart farmer!”

The next day Tess ran all around town, telling everyone about the tree, the pancakes, and the gold. It was just as Perry had expected. Nobody believed her.

“Tess has lost her marbles!” said Mary, the town’s doctor.

“Perry thinks he can turn pancakes into gold!” laughed Borris, the town’s police officer.

“A pancake tree?” cried Newman, a local friend. “Do you really think we’re going to believe there’s such a thing as a pancake tree?”

It was just as Perry had hoped. Nobody believed Tess. Finally, Tess’s love for talking had paid off.

 

Ngày xưa có một người nông dân tên là Perry. Anh ấy là một người đàn ông hạnh phúc. Thực tế, chỉ có một điều trong đời khiến Perry không vui. Vợ anh, Tess, thích nói chuyện. Cô ấy là một cô gái dễ thương và Perry rất yêu quý cô ấy. Nhưng Tess luôn kể cho mọi người nghe mọi chuyện.

Nhiều lần, khi Perry cần tạm dừng cuộc nói chuyện của Tess, anh ấy sẽ đi dạo trong rừng. Perry thích những chuyến đi dạo của anh ấy. Ở một mình trong rừng thật yên tĩnh và thanh bình.

Một buổi chiều, khi Perry đang đi dạo, anh nhận thấy điều gì đó kỳ lạ.

“Có chuyện gì với cái cây đó thế?” Anh ấy nói to. Ngay phía trước, anh nhìn thấy một cái cây đang mọc nghiêng.

Khi Perry đến gần cái cây hơn, cậu thấy lá của nó được làm bằng vàng nguyên chất!

“Tôi giàu rồi!” anh ấy hét lên. “Tôi giàu rồi! Tôi giàu rồi!” Perry nhảy múa và ca hát.

Nhưng ngay lúc đó, anh nhận ra một điều: Một khi Tess phát hiện ra loài cây tuyệt vời này, cô ấy sẽ kể cho mọi người nghe. Perry nhìn cái cây. Anh biết rằng một khi tin đồn về những chiếc lá vàng của nó lan ra, mọi người sẽ đổ xô đi hái sạch nó. Vì vậy, anh đã nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo.

Sáng hôm sau Perry đưa Tess đi xem cái cây.

“Chúng ta giàu có rồi!” Tess hét lên. “Thật tuyệt vời! Anh nghĩ làm thế nào mà cái cây này có thể mọc ra những chiếc lá vàng?”

“Chà,” Perry bắt đầu, “Anh đã làm bốn chục chiếc bánh kếp và rải chúng khắp các cành của nó. Một tuần sau, những chiếc bánh kếp đã biến những chiếc lá thành vàng!” Perry cảm thấy tồi tệ khi nói dối vợ mình. Anh yêu cô tha thiết nhưng anh biết đó là cách duy nhất để giữ bí mật về cái cây này.

Tess mỉm cười với Perry. “Anh thật là một người nông dân thông minh!”

Ngày hôm sau, Tess chạy khắp thị trấn, kể cho mọi người nghe về cái cây, chiếc bánh kếp và số vàng. Đúng như Perry mong đợi. Không ai tin cô ấy.

“Tess đã mất trí rồi!” Mary, bác sĩ của thị trấn nói.

“Perry nghĩ rằng anh ấy có thể biến bánh kếp thành vàng!” Borris, cảnh sát của thị trấn cười lớn.

“Cây bánh kếp à?” Newman, một người bạn địa phương đã kêu lên. “Bạn có thực sự nghĩ rằng chúng ta sẽ tin rằng có một thứ giống như cây bánh kếp không?”

Đúng như Perry mong đợi. Không ai tin Tess. Cuối cùng, niềm đam mê nói chuyện của Tess đã được đền đáp.

 

3. Truyện ngắn tiếng Anh: Erica doesn’t help

Trình độ đọc: Lexile 500-600, tương đương level H-L trong Razkids

Thời gian đọc: 4 phút 35 giây

File MP3: Link tải

Truyện ngắn tiếng Anh PDF “Erica doesn’t help”: Link tải

Bộ câu hỏi đọc hiểu: Link tải

Từ vựng quan trọng: Link tải

Truyện tiếng Anh Dịch tiếng Việt
“Ma’am, would you like an ice-cold glass of lemonade? It’s pretty hot out here.” Dave called out from his stand, which stood by the roadside.

A passerby woman, in her mid-fifties, wiped beads of sweat from her forehead. She was glad she put on a light piece of clothing. There was no escaping the sun in summer.

The woman clutched her bag as she turned to see the kids’ lemonade stand. It was decorated with bright colors and balloons. The words “THE PERFECT LEMONADE FOR YOU” were boldly written on the banner in a very artistic way. Very impressive, she thought.

“I’ll take one,” she called out and moved closer to the stand. The children were joyful and polite. The lemonade tasted great. A cold glass of lemonade was exactly what she needed to calm her nerves. “You kids are life savers,” the woman said through a smile. She then turned and strolled away.

“Dave, could you go get more lemons?” Claire asked. “We have sold so many. There’s not much left.”

“Why doesn’t Erica do it?” he replied. “She hasn’t helped with anything yet.” Dave turned to Erica who remained seated and scowled.

Dave, Claire and Erica were close friends. They had earlier planned to set up a stand and sell lemonade. But when it was time for work, Erica chose to sit on a chair and watch her two friends do everything.

“Okay, Erica. Could you help us get more lemons from the house?” Claire asked her.

“Not right now,” Erica mumbled. “I’m not feeling well.”

“That’s a lie.” Dave shouted angrily. “You don’t want to help us.” He knew Erica and how she often acted self-centered.

“Leave her alone,” Claire told Dave. “I’ll just run home and get the other basket of lemons myself. It’s no use arguing.”

Dave ground his teeth as Clare ran off.

Later that evening:

A cool breeze swayed the trees, which happily danced to its tune. Birds flew from tree to tree as they chirped. The children were at Dave’s house. The clanking of pots and sweet aroma came from the kitchen. Dave’s mother was preparing dinner.

In the living room, the three children sat on a couch. “I can’t wait to go to the water park tomorrow,” Dave announced.

“All three of us, right?” Erica exclaimed happily.

“Uh. No, it’s just Dave and I,” said Claire. “We only purchased two tickets.” Erica’s expression changed to that of disappointment.

“Hey! I thought we were friends,” Erica whined. “Why did you buy tickets without me?”

Claire set a hand on Erica’s shoulder. “We purchased two tickets to the water park using the money we made from the lemonade stand. Remember, you did nothing to help.”

“I was there the whole time.” Erica sobbed, her cheeks flushed with anger.

“Whatever!” Dave accused. “You just sat there and watched us do all the work. You never helped with anything.”

“Listen, maybe you could rake leaves or trim some bushes,” Claire suggested. “Our neighbor, Mr. Peters, needs someone to help him out in his garden. That way you’ll be able to earn something.”

“Really?” Erica wiped her tears.

“Sounds fair,” Dave said.

“And I’m glad you now realize your mistake,” Claire admitted.

The three friends hugged one another, each wearing their own smile.

“Thưa cô, cô có muốn một ly nước chanh lạnh không? Thời tiết ở đây khá nóng.” Dave gọi lớn từ quầy hàng của mình, đứng bên đường.

Một người phụ nữ qua đường, khoảng ngoài năm mươi, lau những giọt mồ hôi trên trán. Cô vui mừng vì đã mặc một bộ quần áo nhẹ nhàng. Không có cách nào thoát khỏi ánh nắng mặt trời vào mùa hè.

Người phụ nữ nắm chặt túi xách khi quay lại nhìn quầy bán nước chanh dành cho bọn trẻ. Nó được trang trí với màu sắc tươi sáng và bóng bay. Dòng chữ “THE LEMONADE FOR YOU” được in đậm trên banner một cách rất nghệ thuật. Rất ấn tượng, cô nghĩ.

“Tôi sẽ lấy một ly,” cô gọi và tiến lại gần quầy hàng. Bọn trẻ vui vẻ và lễ phép. Nước chanh có vị rất tuyệt. Một ly nước chanh lạnh chính xác là thứ cô cần để xoa dịu thần kinh của mình. “Các con đúng là những người cứu mạng,” người phụ nữ mỉm cười nói. Sau đó cô quay người và bước đi.

“Dave, anh đi lấy thêm chanh được không?” Claire hỏi. “Chúng tôi đã bán nhiều rồi. Chẳng còn lại bao nhiêu nữa.”

“Tại sao Erica không làm điều đó?” anh ấy đã trả lời. “Cô ấy vẫn chưa giúp được gì cả.” Dave quay sang Erica vẫn ngồi yên và cau có.

Dave, Claire và Erica là bạn thân. Trước đó họ đã lên kế hoạch mở một quầy bán nước chanh. Nhưng đến giờ làm việc, Erica lại chọn ngồi trên ghế và nhìn hai người bạn làm mọi việc.

“Được rồi, Erica. Bạn có thể giúp chúng tôi lấy thêm chanh trong nhà được không?” Claire hỏi cô ấy.

“Không phải lúc này,” Erica lẩm bẩm. “Tôi cảm thấy không khỏe.”

“Đó là một lời nói dối.” Dave giận dữ hét lên. “Bạn không muốn giúp chúng tôi.” Anh ấy biết Erica và cách cô ấy thường hành động ích kỷ.

“Hãy để cô ấy yên,” Claire nói với Dave. “Tôi sẽ chạy về nhà và tự mình lấy giỏ chanh còn lại. Tranh cãi cũng chẳng ích gì.”

Dave nghiến răng khi Clare bỏ chạy.

Sau buổi tối hôm đó:

Một làn gió mát đung đưa những hàng cây, chúng vui vẻ nhảy múa theo giai điệu của nó. Những chú chim bay từ cây này sang cây khác khi chúng hót líu lo. Bọn trẻ đang ở nhà Dave. Tiếng nồi va chạm và mùi thơm ngọt ngào tỏa ra từ nhà bếp. Mẹ của Dave đang chuẩn bị bữa tối.

Trong phòng khách, ba đứa trẻ ngồi trên ghế dài. “Tôi rất nóng lòng được đi công viên nước vào ngày mai,” Dave thông báo.

“Cả ba chúng ta phải không?” Erica vui vẻ kêu lên.

“Ừm. Không, chỉ có Dave và tôi thôi,” Claire nói. “Chúng tôi chỉ mua hai vé.” Biểu cảm của Erica chuyển sang thất vọng.

“Này! Tôi tưởng chúng ta là bạn,” Erica rên rỉ. “Tại sao bạn mua vé mà không có tôi?”

Claire đặt tay lên vai Erica. “Chúng ta đã mua hai vé vào công viên nước bằng số tiền kiếm được từ quầy bán nước chanh. Hãy nhớ rằng, cậu chẳng giúp được gì cả.”

“Tôi đã ở đó suốt thời gian qua.” Erica nức nở, má đỏ bừng vì tức giận.

“Bất cứ điều gì!” Dave buộc tội. “Bạn chỉ ngồi đó và nhìn chúng tôi làm tất cả công việc. Bạn chưa bao giờ giúp đỡ bất cứ điều gì.”

“Nghe này, có lẽ cậu có thể cào lá hoặc tỉa vài bụi cây,” Claire gợi ý. “Hàng xóm của chúng tôi, ông Peters, cần người giúp ông ấy làm vườn. Bằng cách đó ông sẽ có thể kiếm được chút gì đó.”

“Thật sự?” Erica lau nước mắt.

“Nghe có vẻ công bằng,” Dave nói.

“Và tôi mừng vì giờ anh đã nhận ra sai lầm của mình,” Claire thừa nhận.

Ba người bạn ôm nhau, mỗi người đều nở nụ cười của riêng mình.

4. Truyện ngắn tiếng Anh: Late again, Sloan

Trình độ đọc: Lexile 500-600, tương đương level H-L trong Razkids

Thời gian đọc: 3 phút 53 giây

File MP3: Link tải

Truyện ngắn tiếng Anh PDF “Late again, Sloan”: Link tải

Bộ câu hỏi đọc hiểu: Link tải

Từ vựng quan trọng: Link tải

Truyện tiếng Anh Dịch tiếng Việt
“I’m late! I’m late!” cried Sloan Sloth as he plodded through the jungle.

Boon Bear’s birthday party had already started. Sloan had taken a nap after lunch and forgotten all about it!

When he arrived, Sloan didn’t see anyone. The chairs were empty, and a party hat tumbled in the breeze.

“You made it!” Boon Bear exclaimed, giving Sloan a tight bear hug.

“But you missed the party,” Vippen said. The green monkey was hanging upside down from a branch with icing all over his face.

Sloan hung his head. He didn’t mean to miss Boon’s birthday party.

“What matters is that you came,” said Boon.

“Are you coming to my coconut ball game tomorrow?” Vippen asked. He was now bouncing wildly on his tail, using it like a spring.

Sloan smiled, “Of course. What time does it begin?”

“Two o’clock.”

“I’ll be there,” Sloan promised.

The next day, Sloan had a big, delicious lunch. He felt full and very sleepy after eating so much food, so he laid down under his favorite banana tree and drifted off to sleep.

When Sloan woke up, he noticed the sun had already begun dipping low in the sky. He took a quick look at his watch.

“I’m late! I’m very late!” he shouted as he stood up.

“Sloan, where are you going in such a hurry?” asked Ruby Rabbit.

“To the coconut ball game,” Sloan yelled over his shoulder.

“Sloan, wait” Ruby shook her head sadly. “The game is over.”

The sloth skidded to a halt, landing face first in a bush. I’ve let my friends down again, he thought.

When Sloan arrived at Vippen’s tree house, he found his friend curled up in a corner.

Vippen wiped a tear from his eye. “You missed the game,” he groaned.

“I’m sorry. I won’t do it again.” Sloan apologized.

But the very next day, Sloan missed their trip to the big river too. His tardiness was becoming a problem!

That night, while Sloan was sound asleep and snoring as loud as a dragon, Boon and Vippen crept into Sloan’s room. They had come up with the perfect plan to help him!

“There is no way we can let him miss the trip to the caves tomorrow,” whispered Boon as Sloan let out another heavy snore.

The next morning, when Sloan woke up and looked at his watch, he gasped, “Oh no! I overslept again!”

The sloth dashed through the forest. Arriving at a big oak, he found only Vippen hanging from a branch.

“Where is everyone?” Sloan asked, panting heavily. “I missed the trip… Didn’t I?”

Vippen swung off the branch and landed right on Sloan’s head, giving his friend a big hug. “Not hardly,” he said between giggles. “You made it Sloan. Only this time, you’re early!”

Sloan looked at his watch; he was late by almost an hour.

Boon strolled up, laughing. “Last night, while you were sleeping, we set your watch forward one whole hour!”

Once Sloan understood what his friends had done, he gave them both a big, tight Sloth hug, “You guys are the best pals a Sloth could have!”

“Tôi đến muộn! Tôi đến muộn!” Lười Sloan kêu lên khi lê bước qua khu rừng.

Bữa tiệc sinh nhật của Gấu Boon đã bắt đầu. Sloan đã chợp mắt sau bữa trưa và quên mất chuyện đó!

Khi đến nơi, Sloan không thấy ai cả. Những chiếc ghế trống rỗng, và một chiếc mũ dự tiệc bay trong gió.

“Bạn đã làm nó!” Gấu Boon kêu lên, ôm chặt lấy Sloan.

“Nhưng bạn đã bỏ lỡ bữa tiệc,” Vippen nói. Con khỉ xanh bị treo ngược trên cành cây với đầy kem trên mặt.

Sloan gục đầu. Anh ấy không có ý bỏ lỡ bữa tiệc sinh nhật của Boon.

“Điều quan trọng là bạn đã đến,” Boon nói.

“Ngày mai bạn có đến trận đấu bóng dừa của tôi không?” Vippen hỏi. Bây giờ nó đang nảy tưng tưng trên cái đuôi của mình, sử dụng nó như một cái lò xo.

Sloan mỉm cười, “Tất nhiên rồi. Mấy giờ bắt đầu?”

“Hai giờ.”

“Tôi sẽ ở đó,” Sloan hứa.

Ngày hôm sau, Sloan có một bữa trưa thịnh soạn và ngon miệng. Anh cảm thấy no và rất buồn ngủ sau khi ăn quá nhiều nên nằm xuống gốc cây chuối yêu thích của mình và chìm vào giấc ngủ.

Khi Sloan tỉnh dậy, anh nhận thấy mặt trời đã bắt đầu lặn dần trên bầu trời. Anh nhìn nhanh vào đồng hồ.

“Tôi đến muộn! Tôi đến muộn quá!” Anh ấy hét lên khi đứng dậy.

“Sloan, ngươi đi đâu vội vàng như vậy?” Thỏ Ruby hỏi.

“Tới trò chơi bóng dừa,” Sloan hét qua vai anh.

“Sloan, đợi đã” Ruby lắc đầu buồn bã. “Trò chơi kết thúc rồi.”

Con lười dừng lại, đập mặt vào một bụi cây. Mình lại làm bạn bè thất vọng rồi, anh nghĩ.

Khi Sloan đến ngôi nhà trên cây của Vippen, anh thấy bạn mình đang cuộn tròn trong một góc.

Vippen lau nước mắt. “Bạn đã bỏ lỡ trò chơi,” cậu ấy rên rỉ.

“Tôi xin lỗi. Tôi sẽ không làm điều đó nữa.” Sloan đã xin lỗi.

Nhưng ngay ngày hôm sau, Sloan cũng lỡ chuyến đi đến con sông lớn. Sự chậm trễ của anh ấy đang trở thành một vấn đề!

Đêm đó, trong khi Sloan đang ngủ say và ngáy to như rồng, Boon và Vippen lẻn vào phòng Sloan. Họ đã nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo để giúp anh ta!

“Không đời nào chúng ta có thể để anh ấy bỏ lỡ chuyến đi đến hang động vào ngày mai,” Boon thì thầm khi Sloan lại ngáy nặng nề.

Sáng hôm sau, khi Sloan thức dậy và nhìn đồng hồ, anh thở hổn hển, “Ôi không! Tôi lại ngủ quên nữa!”

Con lười chạy xuyên qua khu rừng. Đến một cây sồi lớn, anh chỉ thấy Vippen đang treo trên cành.

“Mọi người đâu rồi?” Sloan hỏi, thở hổn hển. “Tôi đã lỡ chuyến đi… phải không?”

Vippen văng ra khỏi cành cây và đáp ngay vào đầu Sloan, ôm chặt lấy bạn mình. “Không đâu,” anh nói giữa những tiếng cười khúc khích. “Anh đã làm được rồi Sloan. Chỉ có điều lần này anh đến sớm thôi!”

Sloan nhìn đồng hồ; anh ấy đã trễ gần một tiếng.

Boon bước tới và cười lớn. “Đêm qua, khi anh đang ngủ, chúng tôi đã vặn đồng hồ của anh lên một tiếng!”

Khi Sloan hiểu những gì bạn bè mình đã làm, anh ấy ôm chặt cả hai, “Các bạn là những người bạn tốt nhất mà Lười có thể có!”

5. Truyện ngắn tiếng Anh: A Furry Problem

Trình độ đọc: Lexile 500-600, tương đương level H-L trong Razkids

Thời gian đọc: 3 phút 53 giây

File MP3: Link tải

Truyện ngắn tiếng Anh PDF “A Furry Problem”: Link tải

Bộ câu hỏi đọc hiểu: Link tải

Từ vựng quan trọng: Link tải

Truyện tiếng Anh Dịch tiếng Việt
Logan stepped into his new classroom and right away his eyes turned red. He wrinkled his nose, which made him look like a rabbit as he held back a sneeze.

As the teacher began to introduce him to the rest of the class, Logan couldn’t hold back and let out a very loud, “A-a-achooo!”

“Bless you,” said the teacher, and the students giggled.

Logan walked to his seat and the lessons started. But the tickle in his nose did not go away. He just couldn’t fight it off and let out another huge sneeze, so strong that his chair toppled back.

“Logan, are you ok?” asked the teacher.

Logan nodded, not knowing why he was sneezing so much.

“Look at Bibbles!” Lana, one of his classmates, called from the back of the room.

The students rushed back where a hamster was running quickly in its wheel.

Everyone was amazed to see the little hamster moving so fast. All but Logan, who let out another mighty sneeze, “Achoo!”

Bibbles stopped, looked right at Logan and spat out all the seeds she had collected in her big cheeks.

The students all around started to laugh and murmured, “Bibbles is so cute!”

Logan didn’t think the hamster was cute at all. In fact, Logan was allergic to most animals with fur.

He told the class the bad news. A silence fell over the classroom, and everyone turned to look at him with frowns on their faces.

“Bibbles is our class pet,” said Lana. “We love her!”

“I’m sorry, but I’m allergic to fur!” Logan replied.

The children started to argue back and forth. No one wanted Bibbles to go away.

The next morning, Logan came to class and noticed that Bibbles was still there.

“Can I borrow your eraser?” he asked David, a student who sat next to him.

David glared at him. “Get your own! This one is mine.”

Logan put his chin on his desk, not seeing why David was being so mean.

At lunch, when Logan went to sit with the boys, one said, “Find another place to sit.”

Logan turned away, head down, and trudged to an empty corner table.

When he returned to class, the teacher asked, “Logan, is everything ok?”

Before he could answer, he let out another big sneeze.

“I’m allergic to Bibbles,” he mumbled, “but, the other kids don’t want to get rid of her.”

“I see. Do you have an idea about what we can do?” the teacher asked.

Logan nodded. “Can I tell you tomorrow?”

The teacher smiled. “Whatever you come up with, I’m sure it will be a good solution.”

In truth, Logan had no idea what to do at all.

The next morning, as he was walking down the hall, he noticed that the school’s mascot was a shark. That’s it! Logan thought excitedly and rushed to his classroom. He told the teacher about his idea; she approved with a smile.

“Logan has something to share with everyone,” the teacher announced as class started.

Logan stood up and said, “Let’s get a new class pet.”

“What about Bibbles?” Lana whined.

“She could go home with one of us,” Logan told her, afraid how they might react.

“What kind of pet could we get that won’t make you sneeze all over the place?” David asked.

“How about a fish?” Logan offered.

The class burst with joyful talk.

“That settles it. Our new pet will be a fish!” the teacher proclaimed, and everyone, including Logan, cheered.

David gave Logan a high five, saying, “Great idea, Logan.”

Logan bước vào lớp học mới và ngay lập tức mắt anh đỏ hoe. Anh ta nhăn mũi, khiến anh ta trông giống như một con thỏ khi cố nhịn hắt hơi.

Khi giáo viên bắt đầu giới thiệu cậu với cả lớp, Logan không thể kìm được và hét lên một tiếng rất to, “A-a-achooo!”

“Chúc mừng em,” giáo viên nói và các học sinh cười khúc khích.

Logan bước về chỗ ngồi của mình và bài học bắt đầu. Nhưng cảm giác nhột nhột ở mũi anh vẫn không biến mất. Anh ta không thể chống cự được và hắt hơi một cái nữa, mạnh đến nỗi chiếc ghế của anh ta đổ nhào ra sau.

“Logan, cậu ổn chứ?” giáo viên hỏi.

Logan gật đầu, không biết tại sao mình lại hắt hơi nhiều như vậy.

“Hãy nhìn Bibble!” Lana, một người bạn cùng lớp của anh, gọi từ cuối phòng.

Các học sinh vội vã quay lại nơi một con hamster đang chạy rất nhanh trong bánh xe của nó.

Mọi người đều ngạc nhiên khi thấy chú chuột nhỏ di chuyển nhanh đến vậy. Tất cả trừ Logan, người lại hắt hơi mạnh hơn, “Achoo!”

Bibbles dừng lại, nhìn thẳng vào Logan và nhổ hết những hạt giống cô đã gom được trên đôi má to của mình ra.

Các học sinh xung quanh bắt đầu cười và lẩm bẩm: “Bibbles dễ thương quá!”

Logan không hề nghĩ chú chuột hamster này dễ thương chút nào. Trên thực tế, Logan bị dị ứng với hầu hết các loài động vật có lông.

Anh ấy báo cho cả lớp tin xấu. Một sự im lặng bao trùm lớp học, và mọi người quay lại nhìn anh với vẻ cau mày trên khuôn mặt.

Lana nói: “Bibbles là thú cưng của lớp chúng tôi. “Chúng tôi yêu cô ấy!”

“Tôi xin lỗi, nhưng tôi bị dị ứng với lông thú!” Logan đã trả lời.

Bọn trẻ bắt đầu tranh cãi qua lại. Không ai muốn Bibbles biến mất.

Sáng hôm sau, Logan đến lớp và nhận thấy Bibbles vẫn ở đó.

Sáng hôm sau, Logan đến lớp và nhận thấy Bibbles vẫn ở đó.

“Tôi có thể mượn tẩy bạn không?” cậu ấy hỏi David, một học sinh ngồi cạnh.

David trừng mắt nhìn. “Hãy lấy cái của bạn! Cái này là của tôi.”

Logan tựa cằm lên bàn, không hiểu tại sao David lại ác ý như vậy.

Vào bữa trưa, khi Logan đến ngồi với bọn trẻ, một đứa nói: “Tìm chỗ khác mà ngồi đi.”

Logan quay đi, cúi đầu xuống và lê bước tới một chiếc bàn trống trong góc.

Khi cậu trở lại lớp, giáo viên hỏi: “Logan, mọi chuyện ổn chứ?”

Trước khi kịp trả lời, anh lại hắt hơi một cái nữa.

“Tôi dị ứng với Bibbles,” anh lầm bầm, “nhưng những đứa trẻ khác không muốn loại bỏ cô ấy.”

“Tôi hiểu rồi. Bạn có ý kiến ​​gì về việc chúng ta có thể làm không?” giáo viên hỏi.

Logan gật đầu. “Ngày mai tôi có thể kể cho bạn nghe được không?”

Thầy mỉm cười. “Bất cứ điều gì bạn nghĩ ra, tôi chắc chắn đó sẽ là một giải pháp tốt.”

Thực ra, Logan không biết phải làm gì cả.

Sáng hôm sau, khi đang đi dọc hành lang, cậu nhận thấy linh vật của trường là một con cá mập. Chính là nó! Logan hào hứng nghĩ rồi chạy nhanh về lớp học của mình. Anh ấy nói với giáo viên về ý tưởng của mình; cô ấy chấp nhận với một nụ cười.

“Logan có điều muốn chia sẻ với mọi người,” giáo viên thông báo khi lớp học bắt đầu.

Logan đứng lên nói: “Chúng ta kiếm một con thú cưng cấp mới đi.”

“Còn Bibble thì sao?” Lana rên rỉ.

“Cô ấy có thể về nhà với một trong số chúng ta,” Logan nói với cô, sợ họ sẽ phản ứng thế nào.

“Chúng ta có thể nuôi loại thú cưng nào mà không khiến bạn hắt hơi khắp nơi?” David hỏi.

“Một con cá thì sao?” Logan đề nghị.

Cả lớp ồ lên tiếng nói chuyện vui vẻ.

“Vậy là xong. Thú cưng mới của chúng ta sẽ là một con cá!” giáo viên tuyên bố, và tất cả mọi người, kể cả Logan, đều reo hò.

David đập tay với Logan và nói: “Ý kiến ​​hay đấy, Logan.”

6. Truyện ngắn tiếng Anh: A Snake’s Worth

Trình độ đọc: Lexile 500-600, tương đương level H-L trong Razkids

Thời gian đọc: 2 phút 42 giây

File MP3: Link tải

Truyện ngắn tiếng Anh PDF “A Snake’s Worth”: Link tải

Bộ câu hỏi đọc hiểu: Link tải

Từ vựng quan trọng: Link tải

Truyện tiếng Anh Dịch tiếng Việt
Late one fall, as Oliver was stacking wood for his father, a snake appeared. Startled, the boy threw a small log at it.

“Go away!” he shouted.

The snake looked up at him. “Why did you throw a log at me, boy? I am only warming myself in the sun.”

“You look creepy with your scaly skin and shifty eyes.” He flung another piece of wood at the snake. “Now go away, and do not ever come back!”

The snake uncoiled its body and slithered away.

The next day, as Oliver was raking leaves, he uncovered a large rat. Disgusted by its filthy fur and beady eyes, he swatted the rat with his rake, shouting, “Go away, rat!”

The rat scurried away before Oliver could utter another sound.

After he finished raking the yard, Oliver returned the rake to the shed. There, he came across another rat. Just before he took a swat at it, another rat came into view from behind the tractor. Then, a third rat sprung from inside a wagon. Oliver slammed shut the door of the shed.

Why had all these vile rats suddenly appeared? he thought.

It didn’t take long for Oliver to realize what he had done.

He returned to where he had been stacking wood the day before.

“Come back!” Oliver shouted, hoping the snake could hear him. “I was wrong to send you away.”

Oliver yelled into the field behind the woodpile several more times.

Who could have known it was the snake that had kept all those rats away from his family’s home? Oliver worried that his father would be angry that the rats were now growing in number.

“What is it you want, boy?” hissed a voice from above.

Oliver looked up. There, wrapped around a thick branch, was the snake!

“Please come back,” Oliver pleaded to the snake. “I should never have gotten rid of you.”

The snake flicked its tongue. “Why were you so cruel? You did not even know me.”

The boy dipped his head. “You look scary, and I did not know you were so helpful to us.”

The snake made its way down the tree. It slithered up to the foot of the boy, where it said, “I’ll stay, but you must promise from now on to judge others on their worth and not on how they appear.”

Oliver smiled. “I promise.”

Vào một mùa thu muộn, khi Oliver đang xếp củi cho cha mình thì một con rắn xuất hiện. Giật mình, cậu bé ném một khúc gỗ nhỏ vào nó.

“Biến đi!” anh ta đã hét lên.

Con rắn ngước lên nhìn anh. “Sao cậu lại ném khúc gỗ vào tôi thế, cậu bé? Tôi chỉ sưởi ấm dưới nắng thôi.”

“Trông bạn thật đáng sợ với làn da có vảy và đôi mắt gian xảo.” Anh ta ném một mảnh gỗ khác vào con rắn. “Giờ thì đi đi, và đừng bao giờ quay lại nữa!”

Con rắn duỗi cơ thể và trườn đi.

Ngày hôm sau, khi Oliver đang cào lá, anh phát hiện ra một con chuột lớn. Chán ghét bộ lông bẩn thỉu và đôi mắt tròn xoe của nó, anh ta dùng cào đập con chuột và hét lên: “Biến đi, con chuột!”

Con chuột chạy đi trước khi Oliver kịp thốt ra một âm thanh nào khác.

Sau khi cào sân xong, Oliver đem cái cào trả lại nhà kho. Ở đó, cậu tình cờ gặp một con chuột khác. Ngay trước khi cậu đập nó, một con chuột khác xuất hiện từ phía sau máy kéo. Sau đó, con chuột thứ ba nhảy ra từ bên trong xe ngựa. Oliver đóng sầm cửa nhà kho lại.

Tại sao tất cả những con chuột hèn hạ này lại đột nhiên xuất hiện? cậu nghĩ.

Oliver không mất nhiều thời gian để nhận ra mình đã làm gì.

Cậu quay trở lại nơi cậu đã xếp củi ngày hôm trước.

“Quay lại!” Oliver hét lên, hy vọng con rắn có thể nghe thấy mình. “Tôi đã sai khi đuổi em đi.”

Oliver hét vào cánh đồng phía sau đống gỗ thêm vài lần nữa.

Ai có thể biết được chính con rắn đã xua đuổi lũ chuột đó ra khỏi nhà của gia đình mình? Oliver lo lắng rằng cha anh sẽ tức giận vì số lượng chuột ngày càng tăng.

“Cậu muốn gì thế, chàng trai?” một giọng nói rít lên từ phía trên.

Oliver nhìn lên. Ở đó, quấn quanh một cành cây rậm rạp là con rắn!

“Xin hãy quay lại,” Oliver cầu xin con rắn. “Đáng lẽ tôi không bao giờ nên loại bỏ bạn.”

Con rắn lè lưỡi. “Tại sao bạn lại tàn nhẫn như vậy? Bạn thậm chí còn không biết tôi.”

Cậu bé cúi đầu. “Trông bạn thật đáng sợ và tôi không biết bạn lại giúp ích cho chúng tôi như vậy.”

Con rắn bò xuống gốc cây. Nó trườn đến chân cậu bé và nói: “Tôi sẽ ở lại, nhưng từ nay cậu phải hứa sẽ đánh giá người khác dựa trên giá trị của họ chứ không phải vẻ ngoài của họ.”

Oliver mỉm cười. “Tôi hứa.”

7. Truyện ngắn tiếng Anh: Morry and the Jar of Cookies

Trình độ đọc: Lexile 600-700, tương đương level 0-P trong Razkids

Thời gian đọc: 2 phút 30 giây

File MP3: Link tải

Truyện ngắn tiếng Anh PDF “Morry and the Jar of Cookies”: Link tải

Bộ câu hỏi đọc hiểu: Link tải

Từ vựng quan trọng: Link tải

Truyện tiếng Anh Dịch tiếng Việt
As far as ants go, Morry wasn’t very strong. He rarely brought anything of value back to his colony, and so earning respect was very difficult for him. But all of that changed one sunny morning when he and his friend, Denny, were foraging in a local park.

“Look!” Denny shouted out. “A whole jar of cookies!”

Both ants scurried over and looked upon the jar in great wonder. There were enough cookies inside to keep their colony fed for weeks!

“But how are we going to get it open?” Morry asked.

“Easy,” Denny replied with confidence. “We’ll just tip it on its side and twist the lid.”

With the two ants working together, the jar fell over quite easily. But even with their combined strength, they just could not get the lid to budge.

“Maybe we should hit it with something,” Denny suggested. He fetched a stick and struck the lid as hard as he could. Sadly, the twig shattered on impact.

“What more can we do?” Morry admitted, dejected. He then walked over and leaned against the glass jar. Just as his weight pressed against the side, the entire jar began to roll away.

“Morry, be careful!” Denny yelled.

But it was too late. The jar had already begun to pick up speed down a steep hill. Denny glared at his clumsy friend.

Luck was in their favor on this day, though. At the bottom of the hill sat a huge rock right in the path of the tumbling jar. And in spectacular fashion, the glass jar hit the rock and burst into dozens of tiny pieces, freeing the cookies.

Morry gazed back at his friend, who stood looking down at the broken jar with an enormous smile across his face.

“Well done, Morry,” Denny boasted. “Well done.”

Với loài kiến, Morry không mạnh lắm. Cậu hiếm khi mang bất cứ thứ gì có giá trị về nơi ở của mình, và vì vậy việc giành được sự tôn trọng là điều rất khó khăn đối với cậu. Nhưng tất cả đã thay đổi vào một buổi sáng đầy nắng khi anh và bạn mình, Denny, đang kiếm ăn trong một công viên địa phương.

“Nhìn kìa!” Denny hét lên. “Có cả một lọ bánh quy!”

Cả hai con kiến ​​chạy tới và nhìn cái lọ với vẻ kinh ngạc. Có đủ bánh quy bên trong để nuôi đàn của chúng trong nhiều tuần!

“Nhưng chúng ta làm cách nào để mở nó ra?” Morry hỏi.

“Dễ thôi,” Denny trả lời với vẻ tự tin. “Chúng ta sẽ lật nó sang một bên và vặn nắp lại.”

Khi hai con kiến ​​làm việc cùng nhau, chiếc bình rơi xuống khá dễ dàng. Nhưng ngay cả với sức mạnh của cả đám bọn họ, họ vẫn không thể lay chuyển được cái nắp.

“Có lẽ chúng ta nên đánh nó bằng thứ gì đó,” Denny gợi ý. Anh ta lấy một cây gậy và đập mạnh vào nắp. Đáng buồn thay, cành cây bị gãy khi va chạm.

“Chúng ta có thể làm gì hơn?” Morry thừa nhận, chán nản. Sau đó anh ta bước tới và dựa vào lọ thủy tinh. Ngay khi trọng lượng của anh chạm vào thành bình, toàn bộ chiếc bình bắt đầu lăn đi.

“Morry, hãy cẩn thận!” Denny hét lên.

Nhưng đã quá trễ rồi. Chiếc bình đã bắt đầu tăng tốc khi xuống một ngọn đồi dốc. Denny trừng mắt nhìn người bạn vụng về của mình.

Tuy nhiên, may mắn đã đến với họ vào ngày này. Ở dưới chân đồi có một tảng đá lớn ngay trên đường đi của chiếc bình đang đổ. Và một cách ngoạn mục, chiếc lọ thủy tinh đập vào đá và vỡ ra hàng chục mảnh nhỏ, giải phóng những chiếc bánh quy.

Morry nhìn lại người bạn của mình, người đang đứng nhìn xuống chiếc lọ vỡ với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

“Làm tốt lắm, Morry,” Denny khoe. “Làm tốt lắm.”

8. Truyện ngắn tiếng Anh: One Bad Morning

Trình độ đọc: Lexile 600-700, tương đương level 0-P trong Razkids

Thời gian đọc: 2 phút 24 giây

File MP3: Link tải

Truyện ngắn tiếng Anh PDF “One Bad Morning”: Link tải

Bộ câu hỏi đọc hiểu: Link tải

Từ vựng quan trọng: Link tải

Truyện tiếng Anh Dịch tiếng Việt
Jeremy woke suddenly from a dream. He noticed that the clock on his shelf read 8:47 AM.

Jeremy was late for school!

He shot out of bed and raced into the kitchen. Nobody else was up either. Odd. The kitchen table was bare and there were no dirty dishes in the sink.

Great, Mom must have overslept, he thought to himself while devouring a granola bar. He then poured a half glass of cold milk, chugged it down in four loud gulps, and slammed shut the refrigerator door in a panic.

After his rushed breakfast, Jeremy returned to his bedroom, food and drink smeared across his face, and looked for something to wear. He swiftly grabbed a wrinkled shirt and a pair of old jeans and put them on, paying no mind to his appearance.

He glanced over at his clock. It was now 9:06 AM. The sun had long since breached the horizon and now shone brightly through his bedroom window. Jeremy was never late. Ever. He has always turned in his assignments on time and typically arrived at class long before his friends.

The more he thought about this, the faster his blood pulsed. He noticed that his breathing had sped up and so closed his eyes, trying to take a moment to calm down.

No luck.

As he slammed his feet down into his shoes, not even bothering to tie them, Jeremy realized that his mother would need a little time to get ready before she drove him to school. So, he dashed up the staircase to wake her, his panic growing.

“Mom!” he whispered loudly, not even bothering to knock on her door.

“Mom, wake up!” he demanded, this time a little louder.

Jeremy’s mother rolled over and half opened her eyes. She peered at him, half asleep, and asked, “What are you doing up so early? Go back to bed.”

Jeremy let out a loud sigh. “Mom, it’s after 9:00, and I missed the bus, “he barked. “You didn’t get me up!”

Lazily, his mother sat halfway up and looked over at her own clock.

“Come on!” Jeremy pleaded. “You’ve got to hurry!”

But his mother only chuckled. She then let out her own sigh through a wry smirk.

“Seriously, Jeremy. Go back to bed.” She then laid back down and mumbled loudly into her pillow. “It’s Saturday.”

Jeremy đột nhiên tỉnh dậy sau một giấc mơ. Cậu nhận thấy đồng hồ trên kệ chỉ 8:47 sáng.

Jeremy đã đi học muộn!

Cậu phóng ra khỏi giường và chạy vào bếp. Cũng không có ai khác thức dậy. Thật kỳ cục. Bàn bếp trống trơn và không có bát đĩa bẩn trong bồn rửa.

Tuyệt, mẹ chắc hẳn đã ngủ quên, cậu nghĩ thầm trong khi ăn một thanh granola. Sau đó, cậu ta rót nửa ly sữa lạnh, uống bốn ngụm lớn và đóng sầm cửa tủ lạnh trong cơn hoảng loạn.

Sau bữa sáng vội vã, Jeremy trở về phòng ngủ, đồ ăn thức uống dính đầy trên mặt và tìm thứ gì đó để mặc. Cậu nhanh chóng chộp lấy một chiếc áo sơ mi nhăn nheo và một chiếc quần jean cũ rồi mặc vào, không quan tâm đến vẻ ngoài của mình.

Cậu liếc nhìn đồng hồ. Bây giờ là 9:06 sáng. Mặt trời đã ló dạng từ lâu và hiện đang chiếu sáng rực rỡ qua cửa sổ phòng ngủ của cậu. Jeremy không bao giờ trễ. Bao giờ. Cậu ấy luôn nộp bài tập đúng giờ và thường đến lớp trước bạn bè rất lâu.

Càng nghĩ về điều này, máu của cậu ấy càng chảy mạnh hơn. Cậu nhận thấy hơi thở của mình đã tăng nhanh nên nhắm mắt, cố gắng dành một chút thời gian để bình tĩnh lại.

Không may mắn.

Khi xỏ chân vào giày, thậm chí còn không thèm buộc dây, Jeremy nhận ra rằng mẹ cậu sẽ cần một chút thời gian để chuẩn bị trước khi chở anh đến trường. Vì vậy, cậu lao lên cầu thang để đánh thức mẹ, nỗi hoảng sợ ngày càng tăng.

“Mẹ!” Cậu thì thầm lớn tiếng, thậm chí còn không thèm gõ cửa phòng.

“Mẹ ơi, dậy đi!” Cậu yêu cầu, lần này to hơn một chút.

Mẹ của Jeremy lăn lộn và mở hé mắt. Mẹ nhìn cậu đang ngái ngủ, hỏi: “Con dậy sớm làm gì vậy? Về ngủ đi.”

Jeremy thở dài một tiếng. “Mẹ ơi, đã hơn 9 giờ rồi và con bị lỡ xe buýt,” cậu lớn tiếng. “Mẹ không gọi con dậy gì cả!”

Mẹ cậu uể oải ngồi dậy và nhìn đồng hồ của mình.

“Cố lên!” Jeremy cầu xin. “Mẹ phải nhanh lên!”

Nhưng mẹ cậu chỉ cười khúc khích. Sau đó, cô ấy thở dài với một nụ cười gượng gạo.

“Nghiêm túc đấy, Jeremy. Quay lại giường đi.” Sau đó cô nằm xuống và lẩm bẩm lớn tiếng vào gối. “Hôm nay là thứ bảy.”

9. Truyện ngắn tiếng Anh: Raven’s Talent

Trình độ đọc: Lexile 600-700, tương đương level 0-P trong Razkids

Thời gian đọc: 3 phút 02 giây

File MP3: Link tải

Truyện ngắn tiếng Anh PDF “Raven’s Talent”: Link tải

Bộ câu hỏi đọc hiểu: Link tải

Từ vựng quan trọng: Link tải

Truyện tiếng Anh Dịch tiếng Việt
Raven left for school with a smile on his face. However, when he came home that afternoon, his smile had become a frown.

“What’s wrong, Raven?” his mother asked.

“Nothing,” he answered.

His mother gave him a warm embrace, grinned, and said, “Go change your clothes and come to the kitchen. I’ve baked something for you.”

“Okay,” Raven answered sadly. He went to his bedroom and changed into the first shirt and pair of shorts that he saw, then went back downstairs and into the kitchen.

He sat on a stool as his mother placed a plate of freshly baked chocolate chip cookies on the counter and a cold glass of freshly poured milk. Raven’s face lit up a bit. He couldn’t resist his favorite snack. He ate the cookies and drank the milk. “Thanks mom!” he said.

His mother looked at him and saw a slight change in his mood. Still no smile, but at least the frown is gone. “Now, tell me what’s bothering you?” she asked.

Raven hesitated but decided to tell her about his problem. “We’re having a talent show at school next week.”

“Well, that sounds fun!” Mother exclaimed.

“It does,” he admitted. “Only… I don’t have any talents.”

His mother chuckled. “Of course you do!” She put a hand on his forearm. “You just need to discover what you are good at, or what you enjoy doing.”

“But how?” Raven asked.

“Well, I guess you just need to try doing different things.” she answered, making it sound so simple.

“Will you help me?” he begged.

“Absolutely,” his mother answered, placing a kiss on Raven’s forehead.

She thought for just a moment and then said, “Do you remember last summer when you went to outdoor camp?”

Raven nodded.

“Tell me what you remember.”

Confused, Raven began telling his mother about all the things he had done at camp. He went into great detail and seemed to be reliving all the activities that made that experience a good one for him.

Raven’s mother smiled. “How about the vacation we took three years ago? You know, the one to Silver Beach.”

“What about it?” Raven asked.

His mother chuckled, “Tell me about it.”

Not completely understanding why, Raven went ahead and recited everything he remembered about that weekend at the beach. His mother listened intently as Raven brought the events of those two days back to life with his descriptive words and energetic tone.

Frustrated, Raven finally said, “I thought you were going to help me find my talent?”

His mother smiled; a strong sense of pride painted across her face.

It took a few seconds, but Raven understood. “Story telling!” he exclaimed.

Raven laughed in unison with his mother.

“You have always been a good storyteller and have never been shy about speaking to a group of people.”

Raven bolted up from the couch, fist flying straight up into the air. “That’s my talent!”

Raven rời trường với nụ cười trên môi. Tuy nhiên, chiều hôm đó khi anh về nhà, nụ cười của anh đã trở nên cau có.

“Có chuyện gì thế, Raven?” mẹ cậu hỏi.

“Không có gì,” cậu trả lời.

Mẹ ôm cậu thật ấm áp, cười toe toét và nói: “Con thay quần áo rồi vào bếp đi. Mẹ đã nướng món gì đó cho con đây.”

“Được rồi,” Raven buồn bã trả lời. Cậu vào phòng ngủ, thay chiếc áo sơ mi và chiếc quần đùi đầu tiên mà cậu nhìn thấy, sau đó quay lại tầng dưới và vào bếp.

Cậu ngồi trên một chiếc ghế đẩu trong khi mẹ cậu đặt một đĩa bánh quy sô cô la mới nướng lên quầy và một ly sữa mới rót lạnh. Sắc mặt Raven có chút sáng lên. Cậu không thể cưỡng lại món ăn yêu thích của mình. Cậu ấy ăn bánh quy và uống sữa. “Cảm ơn mẹ!” cậu ấy nói.

Mẹ cậu nhìn cậu và thấy tâm trạng con trai có chút thay đổi. Vẫn không có nụ cười, nhưng ít nhất cái cau mày đã biến mất. “Bây giờ hãy nói cho mẹ biết điều gì đang làm phiền con?” mẹ cậu ấy hỏi.

Raven do dự nhưng quyết định kể cho mẹ nghe về vấn đề của mình. “Tuần tới chúng con sẽ có buổi biểu diễn tài năng ở trường.”

“Chà, nghe có vẻ vui đấy!” Mẹ kêu lên.

“Đúng vậy,” cậu thừa nhận. “Chỉ là… con không có tài năng gì cả.”

Mẹ cậu cười khúc khích. “Tất nhiên là có!” Mẹ đặt một tay lên cẳng tay cậu. “Con chỉ cần khám phá xem con giỏi gì hoặc con thích làm gì.”

“Nhưng bằng cách nào?” Raven hỏi.

“Chà, mẹ đoán con chỉ cần thử làm những việc khác nhau.” mẹ trả lời, làm cho nó nghe có vẻ đơn giản.

“Mẹ sẽ giúp con chứ?” cậu nài nỉ.

“Chắc chắn rồi,” mẹ cậu trả lời, đặt một nụ hôn lên trán Raven.

Mẹ cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Con có nhớ mùa hè năm ngoái con đi cắm trại ngoài trời không?”

Raven gật đầu.

“Hãy kể cho mẹ nghe con nhớ được điều gì.”

Bối rối, Raven bắt đầu kể cho mẹ nghe về tất cả những điều cậu đã làm ở trại. Cậu ấy đi sâu vào chi tiết và dường như đang hồi tưởng lại tất cả các hoạt động đã khiến trải nghiệm đó trở thành một trải nghiệm tốt đẹp đối với cậu ấy.

Mẹ Raven mỉm cười. “Thế còn kỳ nghỉ của chúng ta ba năm trước thì sao? Con biết đấy, chuyến đi đến Silver Beach.”

“Còn nó thì sao?” Raven hỏi.

Mẹ cậu cười khúc khích: “Kể cho mẹ nghe đi.”

Không hoàn toàn hiểu tại sao, Raven tiếp tục và kể lại tất cả những gì anh nhớ được về ngày cuối tuần ở bãi biển. Mẹ cậu chăm chú lắng nghe Raven kể lại những sự kiện trong hai ngày đó bằng những lời lẽ miêu tả và giọng điệu tràn đầy năng lượng của cậu.

Thất vọng, cuối cùng Raven nói: “Con tưởng mẹ sẽ giúp con tìm ra tài năng của mình?”

Mẹ cậu mỉm cười; một cảm giác tự hào mạnh mẽ hiện rõ trên khuôn mặt cô.

Phải mất vài giây nhưng Raven đã hiểu. “Kể chuyện!” Cậu ấy kêu lên.

Raven cười đồng thanh với mẹ.

“Con luôn là một người kể chuyện giỏi và chưa bao giờ ngại nói chuyện với một nhóm người.”

Raven bật dậy khỏi ghế, nắm đấm bay thẳng lên không trung. “Đó là tài năng của con!”

10. Truyện ngắn tiếng Anh: Lost in the flood

Trình độ đọc: Lexile 600-700, tương đương level 0-P trong Razkids

Thời gian đọc: 4 phút 37 giây

File MP3: Link tải

Truyện ngắn tiếng Anh PDF “Lost in the flood”: Link tải

Bộ câu hỏi đọc hiểu: Link tải

Từ vựng quan trọng: Link tải

Truyện tiếng Anh Dịch tiếng Việt
Waiting for the bus is always relaxing at the end of the lane, especially when it’s spring. David loves nature and on this spring morning he hears the gentle river singing its song along with the birds, who are sitting in the trees along its bank. Skies are threatening rain, as his grandfather would say.

In his eight years, David has learned to love Mother Nature and his outdoor exploring. His other love is his collected possessions of sports cards and action figures. As happy as David was on this spring morning, things changed drastically when he returned home later that day. The rains did come when school was in session, and though he was warned many times not to keep his collectables in the corner of the basement, he forgot.

The heavy spring rain seeped into the basement and caused a small flood of a few inches. When David first saw his sports cards scattered and floating all over the basement floor, his day turned into an ugly storm!

“Mom, how could you let this happen?” he screamed.

Though Mom was very sorry for him, she reminded David about how many times she warned him not to keep his treasures down there.

When Dad came home minutes later, David was in tears and still blaming his mother for letting this all happen! Dad understood how upsetting this was for his son and began explaining why David needed to calm down and admit whose fault this really was.

David was about to blame his father next, for not fixing the leak in the basement, but immediately recalled his dad’s explanation of why it always leaks – The house was old and built upon a little hill next to a spring. Such repairs would be very costly. That’s why he was always reminded to never leave things in the basement.

Nothing could be worse! His life is ruined! David was really feeling sorry for himself. But then something even worse happened. Mother was wondering where their new little kitten was?

“Jax is missing?” David asked.

David ran upstairs and searched everywhere. Jax was gone and his imagination ran wild.

“He got taken by the flooded river, Dad. I just know it!” David cried out. “You have to do something!”

David and his parents rushed outside and searched everywhere for Jax. The little kitten didn’t even know his name yet, so how would he know that they were calling him?

Darkness began to settle in, and Mom said their evening meal was getting cold on the table. David begged to stay outside just a little longer. His mother hurt for him. Maybe Jax had run out the door when she got the mail earlier. However he got out, he was gone, and now they may never see that cute little ball of fur again.

David no longer cared about his dumb card collection or his silly action figures. Those items could be replaced, but not Jax. He knew Mom and Dad would be calling him inside soon, and so he strolled one last time around the house, shoes soaked by the wet grass. Still no Jax.

How could he eat now? His heart was hurting far too much. Knowing that little Jax was missing his bowl of milk caused David to lose his own appetite.

Mom, Dad and David sat in near silence, moving food around their plates with scraping fork and spoon sounds. Long minutes passed.

Without warning, David jumped up from the table! “Where’s a flashlight Dad? I know where Jax is!”

Without question, Dad produced a flashlight and all three went out into the yard again. Both parents tried to keep up with their son as he sprinted to his tree house. The ten rungs on the ladder were scampered up before Mom and Dad could even get to the tree. They could see a frantic light searching the tiny structure.

It was then that they heard their son crying out. He was sobbing and trying to ask for Dad’s help at the same time. He needed assistance coming back down the ladder in the dark and holding the flashlight at the same time. Dad climbed halfway up and held open his hand to grab the flashlight. But it wasn’t the flashlight David was handing down to him. It was a wet ball of purring fur. It was the cutest wet ball of fur that Mom and Dad ever saw.

It was Jax!

Chờ xe luôn là cảm giác thư giãn ở cuối ngõ, nhất là khi trời đang vào xuân. David yêu thiên nhiên và vào buổi sáng mùa xuân này, cậu nghe thấy dòng sông hiền hòa hát bài hát của nó cùng với những chú chim đang đậu trên cây dọc theo bờ sông. Bầu trời đang chực mưa, như ông nội cậu thường nói.

Trong tám năm của mình, David đã học được cách yêu Mẹ Thiên nhiên và hoạt động khám phá ngoài trời của mình. Tình yêu khác của cậu ấy là bộ sưu tập thẻ thể thao và nhân vật hành động. Dù David vẫn vui vẻ như vậy vào buổi sáng mùa xuân này nhưng mọi thứ đã thay đổi đáng kể khi cậu trở về nhà vào cuối ngày hôm đó. Những cơn mưa đã đến khi trường đang vào học, và dù đã nhiều lần được cảnh báo không được cất đồ sưu tầm của mình ở góc tầng hầm nhưng cậu vẫn quên.

Cơn mưa xuân dày đặc thấm xuống tầng hầm gây ra một trận lũ nhỏ vài inch. Khi David lần đầu tiên nhìn thấy những tấm thẻ thể thao của mình rải rác và trôi nổi khắp tầng hầm, ngày của cậu ấy đã biến thành một cơn bão khủng khiếp!

“Mẹ, sao mẹ có thể để chuyện này xảy ra?” cậu ấy hét lên.

Mặc dù mẹ rất tiếc cho cậu ấy nhưng bà vẫn nhắc nhở David về việc bà đã bao lần cảnh báo cậu không được cất giữ kho báu của mình ở dưới đó.

Khi bố về nhà vài phút sau, David đã rơi nước mắt và vẫn trách mẹ đã để chuyện này xảy ra! Bố hiểu điều này khiến con trai ông khó chịu đến mức nào và bắt đầu giải thích lý do tại sao David cần bình tĩnh và thừa nhận đây thực sự là lỗi của ai.

David định trách bố vì đã không sửa chỗ rò rỉ ở tầng hầm, nhưng ngay lập tức nhớ lại lời giải thích của bố về lý do tại sao nó luôn bị dột – Ngôi nhà cũ và được xây trên một ngọn đồi nhỏ cạnh một con suối. Việc sửa chữa như vậy sẽ rất tốn kém. Đó là lý do cậu luôn được nhắc nhở không bao giờ để đồ đạc dưới tầng hầm.

Không có gì có thể tồi tệ hơn! Cuộc đời cậu đã bị hủy hoại! David thực sự cảm thấy có lỗi với chính mình. Nhưng sau đó còn có chuyện tồi tệ hơn xảy ra. Mẹ cậu thắc mắc chú mèo con mới sinh của họ ở đâu?

“Jax mất tích?” David hỏi.

David chạy lên lầu và tìm kiếm khắp nơi. Jax đã biến mất và trí tưởng tượng của cậu ấy trở nên điên cuồng.

“Nó đã bị nước lũ cuốn đi rồi bố ơi. Con chỉ biết vậy thôi!” David kêu lên. “Bố cần phải làm gì đó!”

David và bố mẹ cậu lao ra ngoài và tìm kiếm Jax khắp nơi. Con mèo nhỏ thậm chí còn chưa biết tên của mình, vậy làm sao nó biết được họ đang gọi nó?

Bóng tối bắt đầu bao trùm và mẹ nói bữa tối của họ trên bàn đã nguội lạnh. David cầu xin ở lại bên ngoài thêm một chút nữa. Mẹ cậu đau đớn thay cho cậu. Có lẽ Jax đã chạy ra khỏi cửa khi bà nhận được thư trước đó. Tuy nhiên, nó đã thoát ra, nó đã biến mất, và bây giờ họ có thể không bao giờ nhìn thấy quả bóng lông nhỏ dễ thương đó nữa.

David không còn quan tâm đến bộ sưu tập thẻ ngớ ngẩn hay những nhân vật hành động ngớ ngẩn của mình nữa. Những món đồ đó có thể được thay thế, nhưng Jax thì không. Cậu biết bố mẹ sẽ sớm gọi cậu vào nhà nên cậu đi dạo quanh nhà lần cuối, giày ướt đẫm cỏ ướt. Vẫn không có Jax.

Làm sao cậu ấy có thể ăn được bây giờ? Trái tim cậu đã tổn thương quá nhiều. Biết bé Jax thiếu bát sữa khiến David mất cảm giác thèm ăn.

Mẹ, bố và David ngồi gần như im lặng, chuyển thức ăn xung quanh đĩa của họ với tiếng thìa và nĩa cạo. Nhiều phút dài trôi qua.

Không hề báo trước, David đã nhảy khỏi bàn! “Bố ơi đèn pin đâu? Con biết Jax ở đâu!”

Không thắc mắc, bố lấy ra một chiếc đèn pin và cả ba lại đi ra ngoài sân. Cả hai cha mẹ đều cố gắng theo kịp con trai khi cậu chạy nhanh đến ngôi nhà trên cây của mình. Mười bậc thang đã leo lên trước khi bố mẹ cậu kịp tới được cái cây. Họ có thể nhìn thấy một luồng ánh sáng điên cuồng đang tìm kiếm hình dáng nhỏ bé.

Lúc đó họ nghe thấy tiếng con trai mình khóc. Cậu ấy vừa khóc vừa cố gắng cầu xin sự giúp đỡ của bố. Cậu ấy cần sự hỗ trợ để quay trở lại thang trong bóng tối và đồng thời cầm đèn pin. Bố trèo lên được nửa đường và dang tay ra để chộp lấy chiếc đèn pin. Nhưng đó không phải là chiếc đèn pin mà David đưa cho anh ấy. Đó là một quả bóng ướt đầy lông kêu rừ rừ. Đó là quả bóng lông ướt dễ thương nhất mà bố mẹ từng thấy.

Đó là Jax!

Với những truyện ngắn tiếng Anh được chia sẻ ở trên, hy vọng bố mẹ và các con đã có những trải nghiệm đọc truyện thật thú vị cùng nhau.

Hãy giữ thói quen đọc mỗi ngày để từ thế giới sách truyện phong phú, con sẽ được mở ra một chân trời kiến thức bổ ích, bố mẹ nhé.

Theo nguồn

roomrecess.com

sololingual.com

Tham gia Group BMyC để đồng hành cùng con song ngữ tại nhà ngay hôm nay.

Tham Gia

Xem thêm:

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Nội dung đã được bảo vệ !!
0888.01.6688